Powered By Blogger

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

Hùng Trần DK 74 _ "tran_hung@comcast.net"

Giang Trinh songviet222@yahoo.com [dd_duockhoa_vn] Chào DS Hùng, Cảm ơn DS Hùng đã có email lên diễn đàn. Về bài thơ cổ thứ nhất (Cô Tô) và thứ hai (Phạm Lãi Tây Thi) thì trên internet nhiều lắm. DS Hùng cứ Go

'Man Nguyen' manrx74@sbcglobal.net [dk74]- HUNG TRAM

'Man Nguyen' manrx74@sbcglobal.net [dk74] dk74-noreply@yahoogroups.com

Attachments6:09 PM (19 hours ago)
to Hung, Dk74
 

Hùng thân, 
  Cảm ơn bạn đã cho xem lại những tờ affidavits mang lại kỷ niệm của những ngày đầu đặt chân vào đất Mỹ với những thăng trầm, lao đao, lận đận sau tháng Tư Đen trong cuộc sống tại quê nhà, những chuyến đi lặn lội về những miền xa xôi hẻo lánh tìm đường … thoát thân lên đênh trên biển cả dù biết cái chết có lẽ sẽ … cầm chắc trong tay vào đầu thập niên 1980 …
  Tôi đặt chân đến đất Mỹ vào đầu tháng 8, 1981 tại phi trường San Francisco về tạm trú nhà của một người thân được 1 tuần rồi chuyển xuống Escondido ở chung với vài người bạn quen từ trong trại tỵ nạn Phillipines Refugees Processing Center (PRPC), nơi tôi tạm trú trong 6 tháng sau khi được chiếc soái hạm Mỹ USS Blue Ridge vớt sau 10 ngày lênh đênh trên biển cuốn theo chiều gió, bồng bềnh trên ngọn sóng vì máy tầu đã … ngưng làm việc 7 tiếng sau khi ra khỏi cửa biển Bình Đại, Bến Tre …
 
 

 

   Những bước chân bỡ ngỡ của bọn mình tại xứ người đều ít nhiều trải qua những khó khăn, vui buồn, dở cười … dở khóc nhưng rồi cũng qua đi với số phận may rủi của mỗi người do một bàn tay vô hình định đoạt ... 
  Tôi liên lạc và gặp được Vòng Thủ Sáng một hôm tại San Francisco.  Về Escondido nhận được thùng quà của Hồ Văn Tuấn & Hương với đầy đủ bút lách, giấy mực, highlighters, … như lời nhắn nhủ ‘Mày chịu khó học hành cho có một cái nghề nuôi thân ở xứ lạ quê người …’.  Liên lạc được Mai Đông Thành đang chuẩn bị khăn gói trở lại trường Dược tại tiểu bang Alabama (?) để … quay lại những hình ảnh ngày nào của Đại Học Dược Khoa Saigon.  Thành có rủ tôi đi cùng nhưng với cái tính thích tìm tòi những gì mới lạ tôi ở lại CA ghi theo đuổi ngành Computer Sciences mà khi còn ở quê nhà chỉ tò mò mường tượng qua 3 chữ IBM.  Thành … ngậm ngùi trao tặng tôi chiếc xe Ford Maverick mầu đỏ rất … lẳng lơ làm phương tiện đi học, chiếc xe đầu tiên tôi được làm … owner, chiếc xe nhắc cho tôi nhớ mãi những ân tình của tình bạn DK74 đã tiếp tục trải dài hơn 40 năm qua …
 
   Một thời gian theo học tiếng Anh tại Hội Việt Mỹ khi còn ở quê nhà đủ để cho tôi … bập bẹ tiếng Anh khi đi xin job, tôi nhận được một chân Teacher Aid (do một chị bạn giới thiệu) tại 1 Elementary school và 1 Middle school.  Ở Middle school tôi phụ trách một nhóm học sinh nửa Việt, nửa Mễ kèm English, Math, homework, … Có một cô bé học trò người Mễ, chẳng nhớ bao nhiêu tuổi, cao xấp xỉ … thầy với nét đẹp sắc xảo giống như nữ tài tử Salma Hayek nên thầy giáo cứ phải tránh những .. physical contacts sợ có thể đưa đến vòng … lao lý !  Công việc tại Elementary school thì nhẹ nhàng hơn bao gồm những lúc làm thông dịch viên cho bố mẹ, kèm học trò làm toán, tập viết, trả lời những câu hỏi vu vơ rất dễ thương … Hôm nào có bài vở nhiều, tôi bảo học trò ‘Các con ngồi học bài, làm bài yên lặng đừng làm ồn cho Thầy … làm homework !’

  Chuyển lên San Dieo State University full-time không còn làm teacher aid, tôi xin làm part-time assembler cho một hãng nhỏ làm kính an toàn trong các phòng lab suốt ngày ngồi mài dũa kính cho tròn, cho mềm mại ….  Không chịu được bụi kính khi mài dũa, tôi chuyển sang một hãng khác ráp nối các áo khoác cho các thợ lặn (divers) suốt ngày ngồi tay lấy 2 cái ống dẫn air ráp lại cho ngay ngắn trước khi chân đạp cái trigger cho máy sập xuống gắn 2 đầu ống lại với nhau … Làm nghề này đầu óc hơi căng thẳng vì phải cẩn thận không được … ngủ gật và nhớ … rút ngón tay ra khỏi hai đầu ống trước khi dập máy nếu không lại có ngày không còn bàn tay năm ngón … kiêu sa.  Có lẽ nhờ vậy mà tôi đã trở thành scuba diver sau này …

  Lấy được mảnh bằng BS in Computer Sciences nhận job với Electronic Data Systems Corp. (EDS) từ giã CA ngay sau ngày tốt nghiệp, tôi được chuyển từ tiểu bang ngày sang tiểu bang khác theo công việc của hãng giao, cuối cùng cũng trở lại vùng đất ấm Cali về làm cho McDonald Douglas sau là Boeing Corp. cũng lại như một định mệnh, một sự sắp xếp của một bàn tay vô hình cho tôi gặp Kim Anh, the other half of my life ...

  Như một cái … nghiệp, tôi lại nghe theo lời … dụ dỗ, xin affidavits của bạn bè nộp đơn thi FGPEE, TOEFL, rồi CA Board of Pharmacy License như một nghề tay trái, part-time cho đến 2006 thì chính giã từ ngành điện toán sau hơn 20 năm nổi trôi … để bắt đầu … đếm thuốc full-time.

  Mỗi người một phần số, một thử thách và một sự an bài trong cuộc sống.  Lắm lúc ngồi quay ngược giòng thời gian nhìn lại những thăng trầm, những khó khăn, những thử thách như một dịp để trân quý những gì mình đang có trong cuộc sống, tình gia đình, tình bạn, tình người … với một hy vọng khi tròn một cuộc sống khi được … vây quanh bởi những tiếng cười rạng rỡ khi cất tiếng khóc chào đời và mỉm cười mãn nguyện khi từ giã cuộc đời với những tiếng khóc ngậm ngùi, tiếc nuối vây quanh …

  Bạn bè ở Cali luôn hy vọng có dịp đón tiếp Hùng và các bạn DK74 từ khắp nơi khi có dịp về thăm Little Saigon, California.

  
Thân,
MTN 
From: dk74@yahoogroups.com [mailto:dk74@yahoogroups.com] On Behalf Of Hung Tram tram197@gmail.com [dk74]
Sent: Saturday, September 19, 2015 7:09 AM
To: dk74
Cc: Hung Tram; Thanh Mai; van tran
Subject: [dk74] Re: Gởi tiếp vài tấm ảnh...
  Rất cám ơn lời mời qua California chơi của Thành. Hơn 10 năm trước bọn tôi có đi Little Saigon mấy ngày nhưng lúc đó chưa vào DK74 group của cụ Thiện nên chẳng liên lạc được với ai, lỗ lã quá. Chắc chắn khi nào có dịp đi nữa thì nhứt quyết không tha ! Bây giờ dù đã xuống ngựa lụm thun bắn ruồi, cũng vẫn bận rộn với bao nhiêu chuyện nhà, chắc tại cái số mình chẳng bao giờ được yên. 
  Đọc mail anh Vân tôi nhớ lại những lần liên lạc với anh khi bọn tôi mới tới Mỹ. Ảnh phải cày rất nhiều để sống, để học, giúp đỡ thân nhân ở VN...ảnh cố vấn tôi : " Bạn cứ đi làm technician, có thêm giờ nộp thi boards thì tốt, không thì cày kiếm cơm cũng sống qua ngày, chẳng chết đâu mà lo ". Nghe tôi than mệt, ảnh nói : " Ở VN mình bị khùng với tụi VC thì qua đây Mỹ cũng làm cho mình dễ bị điên lắm. Ráng giữ bình tĩnh, relax để chịu đựng qua ngày, từ từ tính tiếp !"......Quả đúng như vậy. Cứ thế mà bọn tôi chịu trận bao nhiêu thứ bực mình thua thiệt, cắm đầu cắm cổ đi làm đi học lo cho tương lai, ai nói gì thì nói, ai kiếm chuyện với mình thì mình né, tới ngày nào hoàn thành mục đích thì có thể nhẹ nhàng sống như mình muốn. Như vậy nước Mỹ ( và người VN ở Mỹ ) đã dạy cho mình thành công bằng những cú đập không nhẹ nhàng, nhờ đó mình càng cám ơn thêm. 

  
Hôm nay xem FB của Thành có clip quay cô gái không chân trở thành một nhà thể thao xuất sắc lại càng thấy những kẻ may mắn như mình thật là quá nhát, nước Mỹ mới nhứ nhứ vài đòn nhè nhẹ đã kêu rên đủ thứ !
TT.HÙNG 
2015-09-18 7:03 GMT-04:00 Hung Tram <tram197@gmail.com>: 
  Do capacity của Yahoo quá thấp không thể gởi thêm hình trong email trước, tôi cố đưa thêm một số hình vào mail này, hy vọng sẽ qua được : 
cid:ii_iepj4mbl0_14fe017a360fd210


cid:ii_iepj8ry91_14fe01a973fea421


Nhớ xe bán hàng ở Quincy market 

cid:ii_iepjczgy3_14fe01d9631db256


​Với các bạn đồng nghiệp ở Winchester hospital tháng 8,2015 
TT.HÙNG

Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

HUNG TRAM NGHỈ HƯU _ SEPT-2015




van tran vantran4444@me.com [dk74] dk74-noreply@yahoogroups.com

6:37 PM (4 hours ago)

 

Dear HÙNG và các Bạn;
Lúc HÙNG tới Mỹ, tôi chưa có license R. Ph., cũng quê thiệt, nên giới thiệu HÙNG tới các bạn chứng nhận giùm.  HÙNG phấn đấu cũng nhanh đấy, nhờ chàng có học Anh văn ở Hội Việt - Mỹ Sài Gòn. Tôi thì trầy da tróc vảy, vì cô độc, lại phải viện trợ thân nhân còn ở Việt Nam nữa.
Thật tình mà nói, nếu không trở lại nghề, tôi không dám liên lạc với bạn bè Dược đâu, nhất là các Y Nha Dược sĩ bên Quân Y Hiện Dịch, vì đa số họ đã và đang tiếp tục làm đúng nghề ở khắp nước trên thế giới rồi.  
Cay cú và thù hận vì đã làm đủ nghề cu li: rửa chén, đổ rác, chùi cầu tiêu hãng đồ ăn cho máy bay ( HÙNG có hỏi sao xin vô hãng Mỹ được ? ), hốt cứt gà heo thỏ thí nghiệm bệnh viện Orlando, làm hãng đút tàu ca nô phải hít bụi fiber glass và bị ngứa tới tận … háng !!!  Còn nhiều nữa … 
Bi giờ làm nhẹ, khoẻ, lương dễ thở, Pharm. Tech. trẻ đẹp pha cà phe cứt chồn cho uống … thử hỏi: bỏ sao đành đoạn ?
Thôi thì chừng nào cỡi ngựa, cầm gươm không nổi nữa mới … oa oa xịt !!! 
Đời, c'est la vie !!!
Ai Công hầu, ai Khanh tướng, trong trần ai, ai dễ biết ai ?
Thế Chiến quốc, thế Xuân thu, gặp thời thế, thế thời phải thế !

VÂN  Cu Dê.
  
On Sep 18, 2015, at 8:42 PM, Yahoo1 mdthanh1@yahoo.com [dk74] wrote:

 

Hùng thân,
Kể từ ngày ký affidavit cho bạn và sau đó được bạn báo tin đã lấy lại được bằng hành nghề, tôi rất mừng cho bạn và rồi bỗng dưng mất liên lạc một thời gian dài. Thỉnh thoảng tôi cũng thắc mắc không biết bạn và gđ như thế nào.
Nay đọc tâm sự bạn thì thấy cuộc sống của bạn và gđ tuy đã qua đến Mỹ mà vẫn còn quá nhiều gian truân. Nhưng đường dài mới biết sức ngựa. Rất cảm phục nghị lực của vợ chồng bạn.
Tôi qua Mỹ 1975, đi làm lung tung đủ thứ việc trước khi đi học lại hơn hai năm ở Alabama vào mùa Thu 1981. Thời gian 9 năm đầu ở xứ người tuy có lúc cũng chật vật nhưng may mắn không đến nỗi nhọc nhằn như vợ chồng bạn, nhất là không phải trải qua những mùa băng tuyết thảm hại.
Qua lời kể thì có lẽ Hùng là một trong những bạn trải qua nhiều gian nhất trong nỗ lực trở về nghề cũ. Dù sao, chúc mừng bạn đã đạt được mục đích và giờ thì thảnh thơi treo áo!
Hôm nào vợ chồng bạn thu xếp về Nam Cali một chuyến nhé! Tụi tôi sẽ đón tiếp bạn tới nơi.
Thân tình 

MĐT

Hung Tram tram197@gmail.com [dk74] dk74-noreply@yahoogroups.com

7:08 AM (4 hours ago)
to Thanh, van, dk74, Hung


 
Rất cám ơn lời mời qua California chơi của Thành. Hơn 10 năm trước bọn tôi có đi Little Saigon mấy ngày nhưng lúc đó chưa vào DK74 group của cụ Thiện nên chẳng liên lạc được với ai, lỗ lã quá. Chắc chắn khi nào có dịp đi nữa thì nhứt quyết không tha ! Bây giờ dù đã xuống ngựa lụm thun bắn ruồi, cũng vẫn bận rộn với bao nhiêu chuyện nhà, chắc tại cái số mình chẳng bao giờ được yên.
Đọc mail anh Vân tôi nhớ lại những lần liên lạc với anh khi bọn tôi mới tới Mỹ. Ảnh phải cày rất nhiều để sống, để học, giúp đỡ thân nhân ở VN...ảnh cố vấn tôi : " Bạn cứ đi làm technician, có thêm giờ nộp thi boards thì tốt, không thì cày kiếm cơm cũng sống qua ngày, chẳng chết đâu mà lo ". Nghe tôi than mệt, ảnh nói : " Ở VN mình bị khùng với tụi VC thì qua đây Mỹ cũng làm cho mình dễ bị điên lắm. Ráng giữ bình tĩnh, relax để chịu đựng qua ngày, từ từ tính tiếp !"......Quả đúng như vậy. Cứ thế mà bọn tôi chịu trận bao nhiêu thứ bực mình thua thiệt, cắm đầu cắm cổ đi làm đi học lo cho tương lai, ai nói gì thì nói, ai kiếm chuyện với mình thì mình né, tới ngày nào hoàn thành mục đích thì có thể nhẹ nhàng sống như mình muốn. Như vậy nước Mỹ ( và người VN ở Mỹ ) đã dạy cho mình thành công bằng những cú đập không nhẹ nhàng, nhờ đó mình càng cám ơn thêm.
Hôm nay xem FB của Thành có clip quay cô gái không chân trở thành một nhà thể thao xuất sắc lại càng thấy những kẻ may mắn như mình thật là quá nhát, nước Mỹ mới nhứ nhứ vài đòn nhè nhẹ đã kêu rên đủ thứ !
TT.HÙNG


On Sep 18, 2015, at 3:50 AM, Hung Tram tram197@gmail.com [dk74] <dk74-noreply@yahoogroups.com> wrote:

Hung Tram tram197@gmail.com [dk74] dk74-noreply@yahoogroups.com

9/19/15
to Thanhvandk74Hung
 

Rất cám ơn lời mời qua California chơi của Thành. Hơn 10 năm trước bọn tôi có đi Little Saigon mấy ngày nhưng lúc đó chưa vào DK74 group của cụ Thiện nên chẳng liên lạc được với ai, lỗ lã quá. Chắc chắn khi nào có dịp đi nữa thì nhứt quyết không tha ! Bây giờ dù đã xuống ngựa lụm thun bắn ruồi, cũng vẫn bận rộn với bao nhiêu chuyện nhà, chắc tại cái số mình chẳng bao giờ được yên.
Đọc mail anh Vân tôi nhớ lại những lần liên lạc với anh khi bọn tôi mới tới Mỹ. Ảnh phải cày rất nhiều để sống, để học, giúp đỡ thân nhân ở VN...ảnh cố vấn tôi : " Bạn cứ đi làm technician, có thêm giờ nộp thi boards thì tốt, không thì cày kiếm cơm cũng sống qua ngày, chẳng chết đâu mà lo ". Nghe tôi than mệt, ảnh nói : " Ở VN mình bị khùng với tụi VC thì qua đây Mỹ cũng làm cho mình dễ bị điên lắm. Ráng giữ bình tĩnh, relax để chịu đựng qua ngày, từ từ tính tiếp !"......Quả đúng như vậy. Cứ thế mà bọn tôi chịu trận bao nhiêu thứ bực mình thua thiệt, cắm đầu cắm cổ đi làm đi học lo cho tương lai, ai nói gì thì nói, ai kiếm chuyện với mình thì mình né, tới ngày nào hoàn thành mục đích thì có thể nhẹ nhàng sống như mình muốn. Như vậy nước Mỹ ( và người VN ở Mỹ ) đã dạy cho mình thành công bằng những cú đập không nhẹ nhàng, nhờ đó mình càng cám ơn thêm.
Hôm nay xem FB của Thành có clip quay cô gái không chân trở thành một nhà thể thao xuất sắc lại càng thấy những kẻ may mắn như mình thật là quá nhát, nước Mỹ mới nhứ nhứ vài đòn nhè nhẹ đã kêu rên đủ thứ !
TT.HÙNG

2015-09-18 7:03 GMT-04:00 Hung Tram <tram197@gmail.com>:
Do capacity của Yahoo quá thấp không thể gởi thêm hình trong email trước, tôi cố đưa thêm một số hình vào mail này, hy vọng sẽ qua được :



Nhớ xe bán hàng ở Quincy market


​Với các bạn đồng nghiệp ở Winchester hospital tháng 8,2015

TT.HÙNG
__._,_.___

Posted by: Hung Tram <tram197@gmail.com>
Reply via web postReply to senderReply to groupStart a New TopicMessages in this topic (2)
****************************************

To post a message:

- For a member: send to dk74@yahoogroups.com
- For a non-member: send to HDT, or NTM, or MDT

To unsubscribe from this group:
- send an email to dk74-unsubscribe@yahoogroups.com
Yahoo! Groups
• Privacy • Unsubscribe • Terms of Use
.

__,_._,___

'Man Nguyen' manrx74@sbcglobal.net [dk74] dk74-noreply@yahoogroups.com

9/21/15
to HungDk74
 

Hùng thân, 
  Cảm ơn bạn đã cho xem lại những tờ affidavits mang lại kỷ niệm của những ngày đầu đặt chân vào đất Mỹ với những thăng trầm, lao đao, lận đận sau tháng Tư Đen trong cuộc sống tại quê nhà, những chuyến đi lặn lội về những miền xa xôi hẻo lánh tìm đường … thoát thân lên đênh trên biển cả dù biết cái chết có lẽ sẽ … cầm chắc trong tay vào đầu thập niên 1980 …
  Tôi đặt chân đến đất Mỹ vào đầu tháng 8, 1981 tại phi trường San Francisco về tạm trú nhà của một người thân được 1 tuần rồi chuyển xuống Escondido ở chung với vài người bạn quen từ trong trại tỵ nạn Phillipines Refugees Processing Center (PRPC), nơi tôi tạm trú trong 6 tháng sau khi được chiếc soái hạm Mỹ USS Blue Ridge vớt sau 10 ngày lênh đênh trên biển cuốn theo chiều gió, bồng bềnh trên ngọn sóng vì máy tầu đã … ngưng làm việc 7 tiếng sau khi ra khỏi cửa biển Bình Đại, Bến Tre …
 
 


 
   Những bước chân bỡ ngỡ của bọn mình tại xứ người đều ít nhiều trải qua những khó khăn, vui buồn, dở cười … dở khóc nhưng rồi cũng qua đi với số phận may rủi của mỗi người do một bàn tay vô hình định đoạt ... 
  Tôi liên lạc và gặp được Vòng Thủ Sáng một hôm tại San Francisco.  Về Escondido nhận được thùng quà của Hồ Văn Tuấn & Hương với đầy đủ bút lách, giấy mực, highlighters, … như lời nhắn nhủ ‘Mày chịu khó học hành cho có một cái nghề nuôi thân ở xứ lạ quê người …’.  Liên lạc được Mai Đông Thành đang chuẩn bị khăn gói trở lại trường Dược tại tiểu bang Alabama (?) để … quay lại những hình ảnh ngày nào của Đại Học Dược Khoa Saigon.  Thành có rủ tôi đi cùng nhưng với cái tính thích tìm tòi những gì mới lạ tôi ở lại CA ghi theo đuổi ngành Computer Sciences mà khi còn ở quê nhà chỉ tò mò mường tượng qua 3 chữ IBM.  Thành … ngậm ngùi trao tặng tôi chiếc xe Ford Maverick mầu đỏ rất … lẳng lơ làm phương tiện đi học, chiếc xe đầu tiên tôi được làm … owner, chiếc xe nhắc cho tôi nhớ mãi những ân tình của tình bạn DK74 đã tiếp tục trải dài hơn 40 năm qua …
 
   Một thời gian theo học tiếng Anh tại Hội Việt Mỹ khi còn ở quê nhà đủ để cho tôi … bập bẹ tiếng Anh khi đi xin job, tôi nhận được một chân Teacher Aid (do một chị bạn giới thiệu) tại 1 Elementary school và 1 Middle school.  Ở Middle school tôi phụ trách một nhóm học sinh nửa Việt, nửa Mễ kèm English, Math, homework, … Có một cô bé học trò người Mễ, chẳng nhớ bao nhiêu tuổi, cao xấp xỉ … thầy với nét đẹp sắc xảo giống như nữ tài tử Salma Hayek nên thầy giáo cứ phải tránh những .. physical contacts sợ có thể đưa đến vòng … lao lý !  Công việc tại Elementary school thì nhẹ nhàng hơn bao gồm những lúc làm thông dịch viên cho bố mẹ, kèm học trò làm toán, tập viết, trả lời những câu hỏi vu vơ rất dễ thương … Hôm nào có bài vở nhiều, tôi bảo học trò ‘Các con ngồi học bài, làm bài yên lặng đừng làm ồn cho Thầy … làm homework !’

  Chuyển lên San Dieo State University full-time không còn làm teacher aid, tôi xin làm part-time assembler cho một hãng nhỏ làm kính an toàn trong các phòng lab suốt ngày ngồi mài dũa kính cho tròn, cho mềm mại ….  Không chịu được bụi kính khi mài dũa, tôi chuyển sang một hãng khác ráp nối các áo khoác cho các thợ lặn (divers) suốt ngày ngồi tay lấy 2 cái ống dẫn air ráp lại cho ngay ngắn trước khi chân đạp cái trigger cho máy sập xuống gắn 2 đầu ống lại với nhau … Làm nghề này đầu óc hơi căng thẳng vì phải cẩn thận không được … ngủ gật và nhớ … rút ngón tay ra khỏi hai đầu ống trước khi dập máy nếu không lại có ngày không còn bàn tay năm ngón … kiêu sa.  Có lẽ nhờ vậy mà tôi đã trở thành scuba diver sau này …

  Lấy được mảnh bằng BS in Computer Sciences nhận job với Electronic Data Systems Corp. (EDS) từ giã CA ngay sau ngày tốt nghiệp, tôi được chuyển từ tiểu bang ngày sang tiểu bang khác theo công việc của hãng giao, cuối cùng cũng trở lại vùng đất ấm Cali về làm cho McDonald Douglas sau là Boeing Corp. cũng lại như một định mệnh, một sự sắp xếp của một bàn tay vô hình cho tôi gặp Kim Anh, the other half of my life ...

  Như một cái … nghiệp, tôi lại nghe theo lời … dụ dỗ, xin affidavits của bạn bè nộp đơn thi FGPEE, TOEFL, rồi CA Board of Pharmacy License như một nghề tay trái, part-time cho đến 2006 thì chính giã từ ngành điện toán sau hơn 20 năm nổi trôi … để bắt đầu … đếm thuốc full-time.

  Mỗi người một phần số, một thử thách và một sự an bài trong cuộc sống.  Lắm lúc ngồi quay ngược giòng thời gian nhìn lại những thăng trầm, những khó khăn, những thử thách như một dịp để trân quý những gì mình đang có trong cuộc sống, tình gia đình, tình bạn, tình người … với một hy vọng khi tròn một cuộc sống khi được … vây quanh bởi những tiếng cười rạng rỡ khi cất tiếng khóc chào đời và mỉm cười mãn nguyện khi từ giã cuộc đời với những tiếng khóc ngậm ngùi, tiếc nuối vây quanh …

  Bạn bè ở Cali luôn hy vọng có dịp đón tiếp Hùng và các bạn DK74 từ khắp nơi khi có dịp về thăm Little Saigon, California.

  
Thân,
MTN 
From: dk74@yahoogroups.com [mailto:dk74@yahoogroups.comOn Behalf Of Hung Tram tram197@gmail.com [dk74]
Sent: Saturday, September 19, 2015 7:09 AM
To: dk74
Cc: Hung Tram; Thanh Mai; van tran
Subject: [dk74] Re: Gởi tiếp vài tấm ảnh...
  Rất cám ơn lời mời qua California chơi của Thành. Hơn 10 năm trước bọn tôi có đi Little Saigon mấy ngày nhưng lúc đó chưa vào DK74 group của cụ Thiện nên chẳng liên lạc được với ai, lỗ lã quá. Chắc chắn khi nào có dịp đi nữa thì nhứt quyết không tha ! Bây giờ dù đã xuống ngựa lụm thun bắn ruồi, cũng vẫn bận rộn với bao nhiêu chuyện nhà, chắc tại cái số mình chẳng bao giờ được yên. 
  Đọc mail anh Vân tôi nhớ lại những lần liên lạc với anh khi bọn tôi mới tới Mỹ. Ảnh phải cày rất nhiều để sống, để học, giúp đỡ thân nhân ở VN...ảnh cố vấn tôi : " Bạn cứ đi làm technician, có thêm giờ nộp thi boards thì tốt, không thì cày kiếm cơm cũng sống qua ngày, chẳng chết đâu mà lo ". Nghe tôi than mệt, ảnh nói : " Ở VN mình bị khùng với tụi VC thì qua đây Mỹ cũng làm cho mình dễ bị điên lắm. Ráng giữ bình tĩnh, relax để chịu đựng qua ngày, từ từ tính tiếp !"......Quả đúng như vậy. Cứ thế mà bọn tôi chịu trận bao nhiêu thứ bực mình thua thiệt, cắm đầu cắm cổ đi làm đi học lo cho tương lai, ai nói gì thì nói, ai kiếm chuyện với mình thì mình né, tới ngày nào hoàn thành mục đích thì có thể nhẹ nhàng sống như mình muốn. Như vậy nước Mỹ ( và người VN ở Mỹ ) đã dạy cho mình thành công bằng những cú đập không nhẹ nhàng, nhờ đó mình càng cám ơn thêm. 

  
Hôm nay xem FB của Thành có clip quay cô gái không chân trở thành một nhà thể thao xuất sắc lại càng thấy những kẻ may mắn như mình thật là quá nhát, nước Mỹ mới nhứ nhứ vài đòn nhè nhẹ đã kêu rên đủ thứ !
TT.HÙNG 































HUNG TRAMs FACEBOOK


https://www.facebook.com/htram197/media_set?set=a.1397530883863996.1073741826.100008212938705&type=1

https://www.facebook.com/htram197/photos_albums

https://www.facebook.com/htram197/photos_albums




Do capacity của Yahoo quá thấp không thể gởi thêm hình trong email trước, tôi cố đưa thêm một số hình vào mail này, hy vọng sẽ qua được :





Nhớ xe bán hàng ở Quincy market



​Với các bạn đồng nghiệp ở Winchester hospital tháng 8,2015

TT.HÙNG

__._,_.___

HUNG TRAM RETIRED

Hung Tram tram197@gmail.com [dk74] dk74-noreply@yahoogroups.com

3:50 AM (12 hours ago)
to dk74, Hung

 
Cách đây đúng 19 năm, ngày 18 tháng 9, 1996, chúng tôi đặt chân lên Boston, Massachusetts, bắt đầu cuộc sống mới hết sức gay go trên đất khách quê người. Sau 19 năm bôn ba phấn đấu để tồn tại, xin cám ơn đất nước và những con người rộng lượng đã cưu mang, tạo cơ hội cho mình ổn định cuộc sống đến giờ…
Chân thành cám ơn các bạn DK74 đã nhiệt tình hướng dẫn những thủ tục cần thiết ban đầu để tôi có thể trở lại nghề Dược cao quý : anh DS.Trần Minh Vân, các bạn DS. Nguyễn Thúc Mẫn, DS. Mai Đông Thành, DS. Lê Quý Đạt…..và những người bạn khác đã hết mình giúp đỡ mà nhiều người đến nay vẫn chưa bao giờ biết mặt..…Các bạn DK74 này đã gởi tôi những thông tin cần thiết ban đầu, gọi phone thăm hỏi, khuyến khích hướng dẫn, vui nhất là lúc nói chuyện với Thúc Mẫn và chị Ngọc Hà ( vì Đạt bận rộn đi làm không tiếp xúc được ). Anh Vân thì gởi thư liên tục, cung cấp từng chi tiết, kinh nghiệm để có thể một mình ngồi học một chương trình lê thê của năm thứ Năm Dược Khoa Hoa Kỳ. Anh còn cho mượn 500 USD tạm ứng để đặt mua một số sách chuyên môn cần thiết vì mình như Hai Lúa chân ướt chân ráo !
Nhớ trường Malden High School, nơi làm việc gần 2 năm đầu tiên trong Bilingual office, một chân thư ký tà tà để có thì giờ lủi vào thư viện học bài …Nhớ xe sạp hàng bán dây giày trong khu chợ Quincy Market, Boston  mà hai vợ chồng được thuê đứng bán hàng, mỗi ngày được trả công vài chục bạc. Có bữa tiền lời bán hàng ít hơn tiền công thuê mà ông chủ  vẫn vui vẻ thanh toán sòng phẳng…..Bán hàng suốt mùa hè, đến tháng 10 giữa mùa Thu, gió chuyển mùa quá lạnh, không thể đủ sức chịu đựng, bọn tôi đành trả xe bán hàng lộ thiên lại cho chủ, đi tìm job khác ít vất vả hơn..
 Nhớ lại tháng 12, 1997, trong cơn bão tuyết đầu mùa trắng xóa vùng New England, một mình bay lên Chicago đi thi FPGEE trong 3 ngày.  Lúc đó còn làm test trên giấy, buổi sáng 200 câu, buổi chiều 200 câu, hỏi đủ thứ trời mây non nước, từ phản ứng hóa học năm thứ nhất đến Pharmacology năm thứ Tư, thứ Năm .…Những năm sau đó, từ 1997 đến 2001 là bao nhiêu kỳ thi Anh văn, TOEFL, TSE, thi NAPLEX, Pharmacy Law …tối tăm mặt mũi,  chẳng còn nhớ nổi đã đi qua bao nhiêu phòng thi, gặp bao nhiêu chuyện vui buồn nữa….. Gay go nhất là thi TSE ( Test of Spoken English ) chỉ dành riêng cho những người vào ngành Y-Dược....Bắt đầu từ 1997, ngay năm đầu tiên mình chuẩn bị vào cuộc chơi, Hội Đồng Dược Liên Bang ( NABP - National Associations of Boards of Pharmacy ) quyết định tăng passing score bắt buộc lên mức tối đa trên score scale : 55 điểm ( trước đây ở California chỉ 45 điểm là đủ pass )....Rồi vào Whidden hospital làm technician 4 năm, vừa kiếm cơm vừa tích lũy cho đủ 1500 giờ internship để chuẩn bị trong vòng 2 năm sau phải thi National Boards…Lại làm technician mấy tháng ở pharmacy của trường MIT, Boston ( Massachusetts Institute of Technology ) , mỗi ngày nhảy xe subway từ Orange line qua Red line, đi về 4 lượt, chịu không xiết, sau mấy tháng phải nhảy qua job khác…Rồi lấy được license tháng 1 năm 2002, làm việc qua 3 bệnh viện khác nhau cho đến ngày treo áo nghỉ hưu, chấm dứt 41 năm xoay vòng với nghề nghiệp…Một chặng dài đời người đã qua. Một sự nghiệp đã hoàn thành. Cám ơn nước Mỹ đã cưu mang, cám ơn thành phố Boston, cám ơn những người bạn Việt-Mỹ đã hết lòng giúp đỡ để bây giờ mới có được những phút yên tĩnh nói lên lời tri ân chân thành này…..
Xin gởi các bạn vài tấm hình các địa điểm tôi có nhiều kỷ niệm trong những năm tháng đầu tiên lăn lóc trên xứ người..Hình đều mới chụp vài năm gần đây thôi, thật ra trong hơn 10 năm đầu ở Mỹ bọn tôi cắm đầu đi học, đi làm kiếm sống, không biết gì tới du lịch vui chơi nên không có những hình ảnh chụp đúng thời điểm đó. Tiếc lắm. Các bạn có thể vào trang FB của tôi để xem thêm hình cho vui nếu muốn : http://facebook.com/htram197.



​ Affidavits của Mẫn, Thành, Đạt và thư anh Vân.


Xin cám ơn các bạn, chúc vui vẻ.
TT.HÙNG






Thứ Ba, 15 tháng 9, 2015

HUNG TRAM RETIRE




Just finished working 4 nights in a row, ended up with a busy crazy sunday night...phone calls from ED, ICU..Special Care Nursery....Tylenol overdose treatment....Hope everything is fine...Jbid will be happy...Take a break...Take a breath ....Whew !!!!!
.............
Kết thúc 4 đêm làm việc liên tục, chóng mặt, đủ mọi chuyện trên đời....Xả hơi một chút...phờ râu cụ !!
Thích · Bình luận · Tắt thông báo · Chia sẻ