Powered By Blogger

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

Ngọc Vân tặng thơ Ngẫu Hứng từ NHẬT KÝ ĐỜI TÔI


Ngày Aug 11, 2015, vào lúc 4:38 PM, "Ngoc Van Nguyen Thi nguyenthingocvan50@yahoo.com [dk74]" <dk74-noreply@yahoogroups.com> viết:


 

Cám ơn Chung đã cho đọc một bài viết của Chung rất khách quan, tình cảm và chân thật ( vì là người thật, việc thật).
Bây giờ Chung ở xa Vân quá, may mà có email nên thu ngắn được khoảng cách của chúng mình.
Vân vẫn nhớ đến Chung, cô bạn hiền hòa, chân tình, dù trải qua bao nhiêu đau khổ, gian nan vì bệnh tật, bạn vẫn mạnh mẽ, can đảm, tháo vát và ẩn chứa bên trong cái dáng vẻ mảnh khảnh kia, là một tinh thần lạc quan, một nghị lực bền bĩ, và một trái tim ấm áp biết yêu thương.
Các bạn DK thân mến,
Sẳn đây, Vân cũng xin được giới thiệu bạn Kim Chung, một DS, kiêm văn sĩ của lớp chúng ta.
Năm 2007,đau buồn vì thất bại trong hôn nhân, vì bệnh tật, Chung đã viết cuốn Nhật Ký Đời Tôi 1, như một cách để giải tỏa phiền muộn u uất trong lòng mình. Và khi cuốn sách này được phát hành tại Sài Gòn ( 2007), Chung đã phải chịu nhiều căng thẳng, áp lực vì phản ứng gay gắt kịch liệt của chồng và gia đình chồng . Họ buộc Chung phải thu hồi tất cả sách đang được gửi bán ở các tiệm sách lớn của SG. Nhưng Chung vẫn kiên quyết giữ vững lập trường. Suốt một thời gian rất dài, Chung phải chịu đựng cơn đau của thể xác vì bệnh tật, lại phải đối phó với gia đình chồng luôn công kích, tấn công mình. Mệt mõi và vô cùng đau khổ, Chung vẫn tiếp tục viết và hướng về Phật Pháp để tìm sự tĩnh lặng cho tinh thần. Và lòng yêu thiên nhiên, yêu cây cảnh, đã giúp cho Chung tìm được sự an vui, nhẹ nhàng khi hòa mình làm bạn với thiên nhiên, chụp được rất nhiều hoa đẹp.
Và tiếp tục NKĐT 2, 3,4 ra đời.. Những kỷ niệm tươi đẹp thời thơ ấu, thời sinh viên, thời làm vợ, làm mẹ,..buồn nhiều hơn vui, tất cả được Chung kể lại rất tỉ mỉ và lôi cuốn trong cuốn 1,và 2 . Cuốn 3 và 4 kể về những ngày buồn vui trên nước Mỹ, cuộc giải phẫu may mắn thành công và những dòng nhật ký thật cảm động dành cho các con.
Tháng 10/ 2007, khi cầm cuốn Nhật Ký Đời Tôi 1 mà Chung vừa gửi tặng, Vân đọc một mạch không ngừng. Gấp cuốn sách lại, một cảm giác xúc động và cảm phục người bạn đồng môn tài hoa đã gặp quá nhiều sóng gió trong cuộc đời, Vân đã sáng tác tặng Chung bài thơ : Ngẫu hứng từ Nhật Ký Đời Tôi 1.
Bây giờ, được sự đồng ý của Kim Chung, Vân xin được gửi đến các bạn bài thơ cũ Vân đã tặng Chung. Mời các bạn cùng đọc nhé.
Vân mừng cho Chung bây giờ sức khỏe đã ổn định, và có được những tháng ngày vui vẻ, ấm áp bên các con và bạn bè. Chúc Chung thân tâm thường an lạc. Giữ gìn sức khỏe Chung nhé!
Thân ái,
Ngọc Vân

Ngẫu Hứng từ  NHẬT KÝ ĐỜI TÔI ( Hồi Ký của bạn  DS Lê Thị Kim Chung).
 
Hôm nay,
cũng như mọi ngày,
nhưng với tôi,
bầu trời dường như xanh hơn,
màu nắng sáng trong như ngọc.
Tiếng chim hót véo von trong vườn nhà,
cũng rộn rã,
như những nốt nhạc thầm trong tôi:
“ NHẬT KÝ ĐỜI TÔI “,
thật diệu kỳ !
Tôi cần viết,
như cần ăn,
cần thở.
Và ngọn bút,
cứ cồn cào,
chơi vơi..
Tôi nhớ tuổi thơ tôi!
Tôi nhớ quê nhà xưa!
Nhớ những tháng ngày rong chơi nghịch ngợm,
hồn nhiên như cây cỏ,
nhớ khu vườn xinh,
cây trái hiền hòa,
gió hát lao xao,
nắng vờn lá nõn,
tôi ngắm những chú chim nhảy nhót trên cành,
và hồn tôi xanh thẳm,
như bầu trời bát ngát trên cao.
Ngày ngày,
cắp sách đến trường,
đi qua những con đường  mùa thu lá bay.
Tôi làm bạn với  hoa mắc cở màu tím  mong manh,
 nghiêng tai nghe hoa nở thầm thì,
và tôi biết buồn,
khi mùa thu vàng lá ngát hương xưa.
Rồi tôi lớn lên,
 tha thướt mái tóc dài ngang vai,
đôi mắt đen long lanh,
nụ cười lúng liếng,
làm nao lòng ai đó bước theo đuôi.
Rồi tôi biết yêu,
rất đỗi thật lòng,
ngây thơ và khờ dại.
Tôi có anh,
và tôi ngỡ mình hạnh phúc.
Cho đến khi tôi biết,
anh đang chạy theo bóng sắc cám dỗ phù du,
tôi chết lặng cả hồn,
chân thấp, chân cao,
 liêu xiêu hồn phách!
Những ngày dài héo úa rọc người,
những bửa cơm đơn điệu buồn  hiu,
chỉ có  cô đơn bằn bặt,
chỉ có tiếng bấc, tiếng chì!
Như con ong chăm chỉ, cần cù,
thức khuya, dậy sớm,
tôi cố tìm quên trong tất bật đời thường.
Đêm đêm,
nước mắt lại rơi,
leo lét giá băng,
nằm vắt tay lên trán,
tôi cố lẫn tránh tiếng thở dài.
Tôi ru tôi,
ru nốt quãng đời tôi.
 Tôi gói ghém  nỗi đau bệnh tật,
niềm cay đắng và cả nước mắt nữa,
tôi muốn biến đau thương thành sức mạnh!
Vì CÁC CON,
 những THIÊN THẦN  yêu quý,
Mẹ sẳn lòng chịu đựng,
nhẫn nhục,
hay làm người khờ dại nữa.
Sao cũng được!
Cốt giữ cái TÂM trong sáng,
chắt lọc hồn mình,
ngọc sáng  long lanh.
Để bước đường các con đi được bình an, tươi sáng.
Vì với mẹ,
Thiên Đường là CÁC CON,
Các con yêu quý !
 
Nguyễn  thị  Ngọc  Vân ( 2007 )
 
 
 
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét