Anh Vân, xin phép anh...
Cám ơn các anh chị đã thay mặt bạn bè đến viếng anh Vân lần cuối, tôi sống quá xa nên xin anh tha lỗi cho người bạn năm xưa vẫn hay nhắc đến anh.
Hôm nay được đọc mail qua lại giữa các bạn, chị Hạnh, anh Trần Đình Ba, và vài anh chị khác…tôi thấy cũng cần thiết kể thêm vài việc riêng anh Vân nhiều lần tâm sự với tôi lúc sinh tiền. Tôi chỉ kể lại những điều anh nói vì thực sự cuộc sống riêng tư vợ chồng chỉ người trong cuộc mới biết, không ai có quyền phán đoán, nhất là chỉ dựa vào những giọt nước mắt xa lạ.
Tôi không hân hạnh quen biết người vợ cũ của anh Vân. Lúc tôi sang Mỹ năm 1996 ảnh vẫn sống độc thân. Mấy năm sau ảnh về VN cưới vợ ( 2003 ), cô này nhỏ hơn ảnh vài chục tuổi không ở trong nghề Dược. Sau đó ảnh bảo lãnh vợ qua Mỹ sống ở tiểu bang Florida. Khi vợ có bầu sắp sinh thì cổ xin anh về California ở chung với người chị để được săn sóc vì ảnh đi làm suốt ngày không có điều kiện lo cho vợ con. Anh tính sau sanh vài tháng khi đã cứng cáp, cổ sẽ bồng con về lại Florida. Nhưng rồi sau khi sinh con thì cổ cứ ở lại Cali với chị, không chịu trở về Florida. Sau nhiều lần yêu cầu mà cổ vẫn không chịu về ảnh phải bay qua California gặp mặt con và thuyết phục vợ nhưng người vợ vẫn quyết liệt từ chối trở về với chồng. Ảnh rất phiền lòng, ảnh than thở cuộc sống buồn tẻ, thương vợ nhớ con mà người vợ rất dửng dưng nên 2 người quyết định ly dị. Theo phán quyết của tòa, con gái sống với mẹ, ảnh phải chu cấp nuôi con ( child support ). Theo lời ảnh kể, ảnh rất lo cho con vì ảnh khá nhiều tiền, ngoài tiền hàng tháng nhà nước lấy của ảnh để chu cấp cho đứa bé, thỉnh thoảng con gái gọi phone qua nói chuyện với daddy khoe điểm học tập thì ảnh lại gởi tiền qua Cali thưởng cho bé. Ảnh dặn con, daddy cho con tiền giao mẹ cất giữ, con muốn xài chuyện gì thì phải xin mẹ, mẹ muốn xài bao nhiêu thì xài. Anh nói, tôi biết vợ tôi từ VN qua không có tiền nhiều, làm cashier ở supermarket VN thì làm sao đủ sống, vậy nên mỗi lần cho tiền con thì ảnh gởi thêm kha khá để mẹ nó “ xài ké cho vui “. Anh là người hào phóng nên tôi hoàn toàn tin tưởng anh nói thật. Anh cũng khoe, mỗi năm vài lần anh bay qua California thăm con. Tôi hỏi vui, Vậy gặp lại má nó ông có xơ múi được gì không ? Ảnh thở dài, lạt lẽo lắm nên tôi cũng chẳng cần, thương con gái quá nên phải thăm con thôi. Mỗi lần như vậy, chỉ hẹn nhau góc đường, anh đưa con gái đi chơi, ăn uống, shopping mua quà cho bé, rồi hôm sau anh bay về Florida đi làm tiếp.
Anh sống hết sức tằn tiện. Lúc về VN gặp tôi, đi chơi với anh tôi tò mò hỏi thăm cuộc sống của anh ở Mỹ. Anh giải trí vui chơi thế nào trong dịp weekend hay summer vacation ? Ảnh lắc đầu, tui không đi đâu hết, không ăn chơi gì hết ! Ngày nào cũng đi làm, weekend cũng đi làm, mỗi tuần cày 60 tiếng, có lúc cày 80 tiếng khi Walgreens khủng hoảng thiếu DS. Tối về chỉ mở TV lên coi chút xíu rồi ngủ, hôm sau cày tiếp. Tôi hỏi anh về vật giá ở Mỹ để mình chuẩn bị cho gia đình trước khi xuất cảnh.
Hỏi: gạo bao 50 kg giá chợ bán bao nhiêu ?
Trả lời: Tui không biết !…Ủa, anh không ăn cơm sao ? Trả lời : không ăn cơm.
Lại hỏi: anh ăn bánh mì hả ( mình nghĩ ở Mỹ thì ăn bánh mì nhiều hơn cơm ).
Trả lời: cũng không ăn bánh mì. Chỉ mua vài thùng mì gói với vài vỉ thịt xay bán sẵn trong chợ đem về quăng vô freezer. Tối đi làm về chỉ việc nấu mì gói thảy vô cục thịt xay là xong bữa ăn !
Hỏi: anh ăn hoài vậy có ngán không ? Trả lời: quen rồi, không ngán, mà cũng chẳng muốn nấu nướng gì cho mệt. Nấu xong ai ăn ??
Cách đây mấy năm ảnh kể cô vợ có năn nỉ xin anh chắp nối lại nhưng ảnh giận, nhứt quyết không chịu. Ảnh nói tui già rồi, bây giờ chai lì, người ta bỏ mình đi năn nỉ gần chết vẫn lắc đầu thì tình nghĩa gì nữa ? Thôi thà sống một mình rồi thỉnh thoảng gọi phone nói chuyện với con, mua quà cho con, cày cục để dành tiền cho tương lai con tốt hơn, mua thêm phiền muộn chi nữa cho mệt.
Nghe anh tâm sự, thấy anh một lòng lo cho con gái tôi hết sức kính phục. Bây giờ anh đột ngột ra đi mặc dù lúc nào anh cũng lạc quan tự tin mình sẽ sống đến 80-90 tuổi.
Anh Vân, xin anh tha lỗi cho tôi đã nói ra những chuyện hết sức riêng tư của anh mà anh đã tin tưởng kể lại cho tôi. Tôi với anh biết nhau và thân nhau từ thời trai trẻ, biết hết những cái hay cái dở của 2 người, nhưng nhứt định anh không phải là người xấu xa tệ bạc với kẻ khác. Ai tin vào những giọt nước mắt của người trước mặt thì đó là quyền của từng người. Riêng tôi, tôi tin anh, tôi tin con người ăn ở có tình có nghĩa, con người biết trước biết sau, con người hào hiệp mà bạn bè nào đã tiếp xúc thời gian dài với anh đều phải công nhận.
Cầu mong anh bình thản an nghỉ đời đời nơi cõi vĩnh hằng, không còn buồn vui hờn giận của cõi trần ai này nữa. Người bạn năm xưa này không bao giờ quên anh trong tâm tưởng….
TT.HÙNG
Cám ơn anh Hùng đã giúp tôi hiểu rõ câu chuyện của anh Vân và cũng xin lỗi anh ấy cùng các bạn về câu cảm thán không đúng chỗ của tôi.
Hạnh
|
Tôi quen biết anh Vân khi còn ở trường Dươc, tôi chỉ vào quân đội sau khi ra trường, nói là bạn thì không đúng vì anh lớn tuổi hơn tôi nhiều, vốn dĩ ba me tôi - gia đình tôi nghề thuốc - thường chăm sóc những bạn người miền Nam từ trường Quân Y ra miền Trung xa lạ nhận đơn vị, nên tôi thấy anh mặc đồ lính vào trường học, tôi cảm tình, làm quen với "ông chủ" câu lạc bộ nầy, anh vui vẻ, cởi mở. Biến động đất nước, tôi gặp lại anh trên FB, một lần chúc sinh nhật và một lần cuối nầy nữa chúc anh an nghĩ nơi cõi vĩnh hằng.🌹
Trả lờiXóa